Chúng tôi gặp nhau khi cả 2 còn rất trẻ. Chúng tôi đã yêu nhau như thể trên chưa bao giờ được yêu. Nhưng rồi tình yêu cũng không thắng được những sốc nổi của tuổi trẻ, chúng tôi đột ngột rời xa nhau như cái cách mà chúng tôi đến với nhau. Gói ghém lại những tan vỡ, cả 2 lặng lẽ đi tìm những mảnh ghép mới.
7 năm sau ngày chia tay chúng tôi tình cờ gặp lại. Lúc đó, cô ấy độc thân, còn tôi, đang trong một mối quan hệ mà cả hai đã không còn một chút tình cảm gì với nhau.
“Anh thật sự ổn đấy chứ?”, cô ấy đã hỏi tôi như vậy khi thấy tôi ngồi bần thần. Tôi bảo anh không ổn, không ổn một chút nào cả. Cô ấy khựng lại một lúc rồi dịu dàng hỏi tôi rất nhiều thứ. Sự dịu dàng của cô ấy lúc đó làm tôi bật khóc, đã quá lâu tôi không nhận được điều gì đó tương tự như vậy.
Cô ấy đã đồng hành bên tôi như vậy. Rồi chỉ hơn 1 tuần sau người cần biết cũng biết, tôi không thanh minh cũng chẳng giải thích, như thể tôi đã sẵn sàng cho điều này từ rất lâu. Điều làm tôi suy nghĩ nhất là con tôi, nhưng rồi tôi buông bỏ vì nhận thấy giải tán là điều tốt nhất vì cả hai không thể sống như địa ngục được. Việc cãi vã nhau nhiều đôi khi cũng có tác dụng, đó là tôi không quá bị shock khi về nhà không thấy con nữa, cứ như tôi đã chuẩn bị tinh thần từ rất lâu. Thời gian đầu tôi buồn và nhớ con quay quắt.
Sau đó là những chuỗi ngày nhập viện liên tiếp. Tôi đã ốm lăn lóc từ trước khi gặp lại cô ấy rất lâu. Ngay sau khi biết tôi không khoẻ, cô ấy đang làm việc trong SG ngay lập tức xin ra HN làm việc để chăm sóc tôi. Tôi đã thật sự rất cảm động và biết ơn cô ấy. Những ngày tháng đó nếu không có cô ấy bên cạnh có lẽ tôi đã không sống được đến bây giờ.
Tôi vẫn nhớ đó là một ngày đầu tháng 3, trời lạnh và mưa phùn. Đêm đó tôi bị dịch tràn màng phổi, không thể thở, không thể ngồi cũng không thể nằm, trước khi không biết gì tôi còn kịp nghe loáng thoáng tiếng cô ấy “anh ơi đừng bỏ em lại” Tỉnh dậy tôi thấy mình trong khoa cấp cứu A9 Bạch Mai. Cô ấy ngồi đấy, mắt đỏ hoe. Nếu đêm đó không có cô ấy chắc tôi không ngồi ở đây mà viết được những dòng này rồi.
Sau rất nhiều chuyện xảy ra, cùng với sự đồng hành của cô ấy cuối cùng tôi đã ổn. Cô ấy bảo đôi khi những gì người ngoài thấy không giống như những gì chúng ta đã gặp phải và trải qua, vì vậy hãy cố gắng vượt qua những cú sốc này, xác định điều gì là cần thiết là quan trọng của cuộc sống rồi lấy đó là mục tiêu.
Gặp nhau lúc cô ấy còn quá bé, lúc đấy mọi chuyện với cô ấy đều là màu hồng. Còn bây giờ, cô ấy chững chạc, trưởng thành và vẫn dịu dàng như vậy. Đôi khi, một mối quan hệ từng tan vỡ quay trở lại có khi là vì hai người là định mệnh của nhau. Vì vậy, ngay cả trong lúc tuyệt vọng nhất hãy đừng bỏ cuộc, rồi sẽ có người phù hợp nhất đến và yêu thương bạn.