Quên đi đã khó. Mà quên đi trong nổi đau lại càng khó hơn. Bởi thời gian có trôi qua bao lâu, mỗi khi nhớ đến vẫn nhói lên. Chẳng ai được gọi là tốt, cũng chẳng ai là xấu, vì xấu hay tốt trong mắt người khác chẳng giống nhau.
Tình cảm là thứ dễ say lại khó nắm bắt. Vì khi tưởng đã nằm trong tay, tưởng đã an toàn lại biến mất.
Đừng quá đắm chìm vào một thứ gì hay một ai đó. Giữ lại cho mình một thế giới riêng để vùng vẫy. Giữ lại cho mình chút bình yên mình tự tạo cho chính mình. Vì đến cuối cùng người ở lại vỗ về mỗi khi vấp ngã cũng chỉ là bản thân.
Không cần nuối tiếc vì nuối tiếc mới trách móc, nuối tiếc mới giữ lại. Cũng đừng cố chấp, vì cố chấp mới tức giận mới đau càng thêm đau. Khi một người đã quay lưng, người còn lại phải học sống cho thật tốt. Không cần than van, không cần nhắc mãi và cũng không cần quên đi khi không thể quên. Nếu còn nhớ đến thì cứ nhớ và sống tốt hơn xưa là được.
Vì khi không còn bên nhau nữa, 100 cái tốt mà mình đã từng làm cũng không bằng một lần làm tổn thương người ta. Cũng đã từng yêu, từng thương, nên dù lỗi lầm của ai đi chăng nữa khi xa rồi chẳng còn là quan trọng.